Archives
February 2022
Categories |
Back to Blog
CHÚC MỪNG NĂM MỚI 20225/1/2022 ![]() Dù đã hoàn toàn hòa nhập với nếp sống của đất nước Phù Tang Tứ Đảo, dù đã được dạy bảo những điều căn bản của giải đất cong cong hình chữ S từ ông bà, bố mẹ. Qua cuộc sống hàng ngày, chứng kiến được những thành công bên cạnh những “trái ngang” của cộng đồng người Việt, đã khiến nhiều em băn khoăn và trăn trở, nảy sinh những tâm tình rất thật. Trân trọng giới thiệu với quí vị một đoản văn của một thế hệ, tạm gọi là thế hệ thứ 2 đã sinh ra và lớn lên tại Nhật. Các em đã nghĩ gì và đang nghĩ gì? Xin mời đọc! ____________ 新年に祖国を考えること みんな、 あけおめ、ことよろ! (明けまして、おめでとうございます。 今年も、よろしくお願いいたします。) また新年が参ってくる。家族で集まり、昔の話をする恒例の行事だが、そのなかに唯一まだ理解し難いのは父さんの「祖国」という存在だった。出世とは言えないが、それぞれの分野で一人前になっている俺たちがまだもやもやしているのは恥ずかしく隠したいぐらい、という複雑な心境をしているのだ。 正直いう。父さんの教えは半分しか分からず、母さんの子守唄はちゃんと覚えきれない。本当、ごめんなさい。例え祖国が生まれたところであれば、日本でいいのじゃないの?行きついたところであれば、アメリカでもよかったりするかも、、、しれない。本当、分からない。伝えようとするところには祖国の姿があることだけ、それだけだけど、分かっている。 父さんがいつもいうみんなを同胞と見ろ。でも、父さん、見てくださいよ。全然違うじゃないいの、という声をよく耳にしている。もちろん、彼らのせいでもないし、父さんたちのせいでもない。この時勢、みんな、それぞれ制限あることを理解している。だからこそ、我々は何者だ?それをずっと問い詰めている、父さんの息子だった。 俺の友達、ゆとり世代。彼らの親、バブル世代。俺の先生たち、みんなフォーが大好き。元カノは唐辛子もパクチーも全然行ける。だけれど、全員俺に教えてくれない。いや、教えられない、絶対。祖国とは?という問いは一度もしたことないからだ。 大人の俺も父さんに比べ小さな存在で、母さんほど器も大きくはない。できることはもちろん限りある。それでも、愛することは知ること、それだけ信じる。小さな一歩だが、故郷の言葉を勉強し始めた。 日常会話するためではなく、古典文学を披露できるような自慢をするためでもない。 故郷を思う心を見つけるためだ。 大越懐人(おおこしかいと) ____________ Chúc mừng năm mới mọi người, Lại là một năm mới nữa đến rồi. Năm mới là dịp đoàn tụ gia đình, là dịp để ôn lại kỷ niệm xưa. Anh em con bây giờ đã lớn, công danh sự nghiệp cũng chẳng hổ thẹn với đời. Chỉ có một điều con vẫn chưa hiểu rõ. Tổ Quốc là gì hở cha? Quê Hương ở đâu hở mẹ? Mà sao mỗi dịp Tết đến, cha vẫn nhắc con phải nhớ, mẹ luôn dặn con phải yêu. Con xin thú nhận. Lời cha dạy, con chỉ hiểu một nửa. Tiếng mẹ ru, con mới thuộc đôi câu. Nếu quê hương là nơi ta sinh ra thì Nhật Bản có phải là tổ quốc của con? Nếu tổ quốc là nơi ta tìm đến, liệu Hoa Kỳ cũng có thể là quê hương thứ hai? Nhưng con biết, sâu trong ánh mắt cha, là hình hài Tổ Quốc. Xuôi mềm theo mái tóc mẹ, là bóng dáng Quê Hương. Cha vẫn bảo, tất cả chúng ta đều là đồng bào của nhau. Nhưng con thấy, những người mới đến, họ khác chúng ta nhiều. Con không trách họ, lại càng không thể trách thế hệ của cha mẹ, ông bà. Vì con hiểu, một phần nào, chúng ta không có nhiều sự lựa chọn. Nhưng con cũng tự hỏi, chúng ta là ai. Đó là điều con vẫn luôn đi tìm. Bạn bè con, những người thuộc thế hệ an nhàn. Cha mẹ họ, thế hệ bong bóng ngày xưa. Thầy cô con, họ đều bảo phở ăn ngon. Người yêu cũ, cô ấy ăn được ớt và rau ngò. Nhưng thưa cha, họ không thể cho con lời giải. Vì có lẽ, họ chẳng bao giờ phải hỏi: Tổ Quốc là gì? Sức con nhỏ, không thể làm được điều lớn lao. Con không dám hứa có thể nối bước cha, con không dám nhận có thể bao dung bằng mẹ. Nhưng con biết, yêu là phải đi tìm, bằng đôi chân của chính mình. Từ năm trước con đã tự học Quốc Ngữ. Học không phải chỉ để nói câu xin chào, càng không dám để lẩy Kiều cùng cha, để ngâm thơ cùng mẹ. Con học để tìm những tâm hồn đồng điệu, yêu Quê Hương như thể tìm về. Đại Việt Hoài Nhân Trần Phong lược dịch.
0 Comments
Read More
Leave a Reply. |